Tịnh Thủy Hồng Liên
Phan_19
Y nói như thế, những người khác lại nhìn những thứ được viết trên giấy, mới phát hiện toàn bộ những âm này đều là âm phát ra cần để mở khóe miệng. Khi thử để những âm đọc cổ quái lạ lẫm này nếu do bản thân đọc ra thì sẽ có cảm giác thế nào, thì đều cười đến nghiêng ngả, lại không hẹn mà cùng bội phục trí tuệ của Mộ Dung Sí Diệm, chỉ nghe hai lần đã có thể hiểu ý nghĩa, thật giỏi giang.
“Tiên sinh đó của ngươi thật thú vị, lại có thể tìm được loại văn chương này để các ngươi học thuộc, ta chưa từng nghe qua.” Lưu Mục cười xong, thần thái cũng hòa hoãn đi nhiều, kéo Hoàng Linh Vũ ngồi bên cạnh.
Tự nhiên là chưa từng nghe qua rồi, chỉ có giáo sư cổ văn của học viện lịch sử nào đó mới để sinh viên học những thứ này. (Bộc bạch: thiên địa chứng giám, giáo sư, Tiểu Hoàng không phải đang nói xấu ngài, những văn chương này thật rất thú vị ~)
“Chỉ có một câu chuyện cười này?” Mộ Dung Sí Diệm cũng hỏi.
“Còn nữa.”
“Kể thêm một chuyện đi?”
“Lý Cơ cảm thấy cô đơn, tìm một con gà lại dưỡng, đây là loại gà rừng từ trong những lùm gai. Gà từng đói kêu quác quác, Lý Cơ cầm cành trúc đút gạo cho nó. Gà ăn no rồi, nhảy lên tủ sách của Lý Cơ, Lý Cơ sợ bẩn, vội đuổi gà, gà bị dọa, nhảy lên bàn, Lý Cơ càng gấp hơn, xem cành trúc thành công cụ đuổi gà, đi tấn công gà, cành trúc tốc độ rất nhanh, nhưng lại đánh trúng đồ sứ trên bàn, đồ sứ rớt xuống đất, bể nát. Lý Cơ trừng mắt nhìn, gà trốn dưới bàn kêu loạn, Lý Cơ trong cơn tức giận, cởi giày đế gỗ đánh gà, đánh chết gà. Nghĩ đến kinh nghiệm nuôi gà, Lý cơ lại tức giận. Nên viết ra bản ‘Lý Cơ kích kê ký’.” (*Âm đọc chung: Ji)
Mộ Dung Sí Diệm nghĩ nửa ngày, Thấy Lưu Mục hai mắt nóng hổi trừng mình, nhún vai nói: “Lần này thật sự là không biết.”
Đến khi Hoàng Linh Vũ viết ra, mọi người mới bật cười. Nếu nhìn theo tờ giấy viết, nghĩ lại vừa rồi lúc ‘Lâm Tục Phong’ đọc thuộc, đích thật là không sai một âm, bốn thanh có đủ, nhưng nếu chỉ nghe thôi, thì chỉ có thể nghe được ‘ji ji ji ji ji’.
(*Giống như dấu của tiếng Việt, thay vì sắc huyền hỏi ngã nặng, thì tiếng Trung Quốc lại có bốn thanh, để phân biệt âm đọc)
“Còn nữa không?” Lưu Mục còn chưa tận hứng.
“Cũng chỉ có một âm thôi, còn muốn?”
“Đây là tự nhiên.” Mộ Dung Sí Diệm bị kích động bản tính, khẩn thiết muốn nghe.
“Cục cục gà, gà không ngừng kêu cục cục, mấy con gà tụ tập trong chuồng tìm ăn, xe vận chuyển gà đi rất nhanh, gà rất đói, cánh của chúng đã cứng như vẩy cá. Cuối cùng, xe chuyển gà gần đến nơi. Đột nhiên, có vài con gà tông mở chuồng, tất cả gà đều lao xuống xe rất nhanh. Nhưng xe vẫn đi rất nhanh, mấy con gà cánh đã cứng ngắc thấy bánh xe quay liền sợ hãi, vội lùi về. Cũng không quan tâm trong chuồng chen chúc thế nào. Cuối cùng, trong chuồng gà yên tĩnh lại, cho dù gà có đói, cũng chỉ dám kêu cục cục.” (Âm: Ji)
“… Được rồi, ngươi trực tiếp viết ra cho chúng ta đối chiếu là được.” Lần này Sí Diệm rất dứt khoát nhận thua.
Đợi khi viết xong, Lưu Mục nhìn một lượt, mới đưa cho Mộ Dung Sí Diệm nhìn một lượt, lại chuyển cho thập công tử nhìn một lượt, mọi người đều cười nghiêng ngả.
Mọi người cười nửa ngày, Hoàng Linh Vũ ho khan một tiếng, thấp giọng hỏi: “Như vậy có phải có thể… cái kia…”
“Có thể cái gì?” Mộ Dung Sí Diệm thấy y lấp lửng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
“Không cần làm chuyện ‘tiếp khách’ trên giường nữa?”
Mấy công tử của Tần Hoài lâu đều dẫn đầu công nhận, khi tất cả đều rất thuận lợi, Mộ Dung Sí Diệm lại cười nhạt: “Lâm công tử đừng vội đi, chúng ta còn một vấn đề muốn hỏi.”
“Tục Phong cung kính thỉnh giáo.”
“Lâm công tử vừa rồi từng nói với chúng ta, một chữ cũng không biết. Nhưng chớp mắt lại có thể múa bút viết ra văn chương thế này, không biết giải thích thế nào đây?”
Hoàng Linh Vũ nói: “Vốn nói không biết chữ, là vì cho rằng như thế có thể không cần tiếp khách. Hiện tại nói biết chữ, là vì biết như vậy mới có thể không cần lên giường.”
“Ngươi ghét chuyện đoạn tụ phân đào như thế sao?” (*Đoạn tụ phân đào: Đồng tính luyến ái)
“Sách thánh hiền có dạy, nam nữ chi giao mới có thể điều hòa âm dương, đoạn tụ phân đào là ngịch thiên đạo, không phải hành vi của người nghiêm túc.”
Mộ Dung Bạc Nhai nghe y nói như thế, lãnh khí từ trong lòng dâng lên. Một là vì thái độ nghĩ cũng không nghĩ của Hoàng Linh Vũ, vốn cho rằng không dễ gì mới gặp dược người tư tưởng thoải mái hoạt bát như thế, hành vi cử chỉ độc đáo vô cùng, gần đây thậm chí dần có cảm giác tri âm tương phùng, chí đồng đạo hợp, ai biết thế nhưng lại không thể lý giải tâm tình của đoạn tụ phân đào, thật khiến hắn rất thất vọng, giống như đã đánh mất thứ gì đó.
Nguyên nhân khác càng khiến hắn kêu to xui xẻo, vì những lời này của Hoàng Linh Vũ cũng là nói đúng lý, nhưng chính vì nói đúng lý, trường hợp sử dụng và số lần có hơi nhiều một chút chút__ nhớ lúc đầu, hắn cũng từng nói như thế với tứ đệ. Vì câu nói này rất đúng lẽ, nghe nói Mộ Dung Sí Diệm mấy ngày đó tự nhốt mình trong phòng, giọt nước hạt gạo cũng không cho vào bụng. Sau đó lại nghe đủ cách nói, Mộ Dung Sí Diệm không chút do dự__ mắc bệnh điên.
Ý cười vốn vẫn lưu trên mặt Mộ Dung Sí Diệm dần biến mất, hắn cúi đầu, tay cầm một miếng hương cao nhỏ, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy, lạnh lùng cười âm trầm.
“Kha kha kha kha kha…” Hắn cười.
Thoáng chốc đó, Hoàng Linh Vũ quả thật bị chuyển biến bất ngờ của đối phương dọa nhảy dựng. Không phải chưa từng gặp cảnh này, chỉ là một người thần trí bình thường trong thoáng chốc phát bệnh thần kinh đã khiến những gia hỏa rõ ràng đã đạt trình độ chuyên nghiệp cấp tám phải mắt to trừng mắt nhỏ, quả thật là chuyện rất thử thách năng lực thừa nhận của hệ thống tuần hoàn máu.
Lưu Mục vừa nghe hắn cười như thế, dù sao cũng quen biết hắn vài năm, cũng cho rằng hắn lại phát bệnh, vội đứng lên, nói: “Hiền đệ, hiền đệ!”
Thấy Mộ Dung Sí Diệm chung quy thần trí hoang mang, định vỗ vai hắn. Ai ngờ lúc này đột nhiên có một người mặc bạch y vằn xanh lao vào giữ tay hắn, cung kính nói: “Vạn lần không thể, lúc này nếu kinh động công tử, hơn phân nửa sẽ thật sự đụng dao đụng thương.”
May mà Mộ Dung Sí Diệm cười xong, chỉ ngây ngây ngồi trên ghế phát ngốc, tựa hồ đang nghĩ đến tâm sự khó giải, chân mày nhăn chặt. Người mặc bạch y đó hiển nhiên là hạ nhân của hắn, lấy ra một bình vị muối chậm rãi đưa tới dưới mũi hắn.
Mộ Dung Sí Diệm cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng vẫn dùng ánh mắt thiêu đốt trừng Hoàng Linh Vũ, một lúc sau, đứng lên, âm lạnh nói: “Ngụy quân tử giả đạo học, vậy mà lúc nào cũng gắn trên môi. Ai ai cũng vậy, miệng thì nói một đằng, nhưng chớp mắt lại làm một nẻo. Lâm Tục Phong, ngươi thật đúng là tiểu nhân bỉ ổi!”
Nói xong, đầu cũng không quay lại phất tay áo bỏ đi.
Mộ Dung Bạc Nhai thấy thế, sợ người khác trách tội Hoàng Linh Vũ, vội đẩy Mạc Am ra, rồi xách cổ Hoàng Linh Vũ. Thân hình hắn vốn cao, hiện tại vì thay đổi thân hình mà phối đế giày cao, xách Hoàng Linh Vũ nhỏ nhỏ ốm ốm lên vô cùng nhẹ nhàng, lập tức ném y lên lưng Mạc Am, tức giận nói: “Đồ thứ không có mắt, sao lại chọc khách quý tức giận, xem khi về ta thu thập ngươi thế nào.”
Lưu Mục thấy hắn càn rỡ, cũng không tiện phát tác với Hoàng Linh Vũ, ngược lại sầm mặt với Mộ Dung Bạc Nhai, vốn muốn giáo huấn hắn một trận, nhưng nghĩ lại đây cũng là chuyện của người mới trong Tần Hoài Lâu, không tiện chen vào, nên đuổi theo Mộ Dung Sí Diệm.
Mạc Am thầm thở phào, lúc Mộ Dung Bạc Nhai ném Hoàng Linh Vũ trông thì nhẹ nhàng như thế, nhưng trên thực tế lại là thủ pháp vô cùng tỉ mỉ, thậm chí sợ người ngã xong bị ngốc, còn xem hắn là cái đệm lưng. Không khỏi cầu mong nhanh tìm được di thư của Diêm Phi Hoàng, để mau chóng rời khỏi nơi này.
Lúc này hắn nghĩ như thế, lại không biết, nếu thật sự tìm thấy phần di thư đó, đối với Mộ Dung Bạc Nhai mà nói là may mắn, nhưng đối với Hoàng Linh Vũ thì lại là bất hạnh cực lớn.
Q.1 - Chương 49: Nghiên Cứu Lẫn Nhau.
Trong ký ức hai mươi mấy năm của Hoàng Linh Vũ, người có thể thân cận về mặt linh hồn, cũng chỉ có một mình Diêm Phi Hoàng mà thôi. Cùng ăn cùng ở, có cùng sở thích, cùng nhau xem sách nghiên cứu, khai quật đo lường.
Đương nhiên cũng có tranh cãi, khi kịch liệt, thậm chí có thể hất tung lều vải, khiến cả đội phải đến khuyên can, nhưng hôm sau lại bình thường. Chỉ là điểm bất đồng của hai người quá lớn, suy nghĩ của Diêm Phi Hoàng càng lúc càng cực đoan, còn về việc bắt dầu từ lúc nào hắn đã dẫn đường cho đám đào trộm mộ, thì Hoàng Linh Vũ hoàn toàn không phát hiện.
Cuối cùng, Hoàng Linh Vũ đối với câu hỏi của tất cả mọi người đều nói dối. Y nói bản thân bị bọn đào trộm chôn trong cổ mộ, y nói Diêm Phi Hoàng không phải là đồng bọn của họ, nói hắn đã toàn lực cứu mình, nhưng lại uống nhầm trà độc.
Vào ngày mà thi thể của Diêm Phi Hoàng được hỏa táng, Hoàng Linh Vũ đứng ở nơi xa mọi người nhất. Ngay cả khi nói lời cáo biệt cuối cùng cũng không bước lên, vì cha mẹ của Diêm Phi Hoàng đứng cạnh Diêm Phi Hoàng, em gái nâng di ảnh của anh trai, vẫn khóc mãi không ngẩng đầu lên.
Đối với người nhà mà nói, Hoàng Linh Vũ từng là bạn tốt chí giao của con trai bọn họ, mà lúc này, lại trở thành kẻ ác nhân đã sát hại tính mạng con mình.
Đến cuối cùng, y cũng chỉ đứng nhìn từ xa.
Chuyện nếu đã trở thành quá khứ, thì có tính toán thế nào cũng chỉ vô ích. Chỉ là y dù sao cũng là con người, cho dù biết vô ích, cũng vẫn liên tục hối hận và tự chấp vấn mỗi khi hồi ức lại trào lên, mãi trầm nổi trong cảm giác tội ác.
Tuy đã mơ hồ chống đỡ mấy năm tiếp đó, nhưng một khi gợi lên những tâm tư bị chôn sâu đó, thì vẫn mang tới thống hận lần sau còn mạnh hơn lần trước. Cũng như vết thương bị bỏ mặc không lo, thỉnh thoảng khi để ý tới, kéo băng gạc ra chỉ ngửi thấy mùi hôi thối mục rữa.
Cảm tình xen tập giữa phẫn hận, hổ thẹn, ủy khuất và bi thương, giống như một con dao từ từ mà kéo dài chuyển động, cho dù là người đút bằng sắt thép, thì có thể kiên trì được bao nhiêu năm?
______
Hoàng Linh Vũ dừng chân trên bãi cỏ cạnh khúc quanh, sương đọng sáng sớm thấm ẩm hơn nửa chiếc giày. Tuy đã cuối thu đầu đông, nhưng hoa cỏ trong Tần Hoài lâu vẫn chưa hoàn toàn khô héo.
Đã ở lại trong Tần Hoài lâu vài ngày, vẫn chưa thấy lâu chủ Tần Vãn Phong xuất hiện. Mà đối với y thì, không khác gì với một tai nạn khá thống khổ. Vì thân là một người mới còn trong thời kỳ chưa được xác nhận mà nói, mỗi ngày quy tắc phải tuân thủ là nhiều vô cùng. Giả dụ mỗi ngày trời chưa sáng đã phải đến trù phòng giúp làm vài việc lặt vặt, không còn cách nào, từ cổ chí kim, người mới luôn chịu cảnh bị ức hiếp.
Đã đến thời gian bưng cơm sáng đến các phòng các viện. Thì ra khi cọ thùng phân trong hoàng cung còn thanh nhàn hơn hiện tại rất nhiều. Chỉ cần làm chuyện được sai đúng giờ đúng số lượng xong rồi, trở về gian phòng dài chung của các hoạn thị muốn ngủ lúc nào thì ngủ, dù sao hoàng thân quốc thích trước giờ cũng chưa từng vào thị sát. Nhưng ở trong quan viện này, học quy tắc học tới phát nôn, lát nữa trở về, còn không biết phải tới chừng nào mới được ngủ.
Nhìn trước sau trái phải đích thật không có người, thanh tĩnh âm u càng đậm. Tính lười của Hoàng Linh Vũ lại nổi lên, ngáp một cái rồi ngồi xuống, sau đó cũng bất kể mọi thứ ngã xuống cái bịch, nằm xải thành hình chữ đại trên bãi cỏ đã vàng hơn phân nửa. Không bao lâu, hàn khí và sương đọng dưới đất đã thấm vào y sam sau lưng, lạnh thẳng đến phổi.
Trên người tuy khó chịu, nhưng tựa hồ chỉ có như thế mới có thể dần dần giúp y thoát ly khỏi tâm tư phiền loạn.
Y nằm rất lâu, đột nhiên nghe thấy không xa truyền tới tiếng cỏ động cực nhẹ, thứ đó đến rất nhanh, y còn chưa kịp suy nghĩ nên giả vờ không biết hay là mở mắt, thì nó đã đến bên cạnh. Qua một lúc, Hoàng Linh Vũ vì cảm thấy bên cạnh có khí tức ấm áp ập tới, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Mộ Dung Sí Diệm đã ôm gối ngồi sát y trên bãi cỏ, cũng không sợ một thân bạch y sẽ bị bẩn tới không thể mặc, vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ nghiêng đầu cúi nhìn y.
Mộ Dung Sí Diệm có thân phận gì a? Tứ hoàng tử của thượng đông chủ quốc phía tây bắc Đông Ngô, nói về mặt lý luận, ‘Lâm Tục Phong’ là một tiểu quan bán thịt bán nghệ, nên ngũ thể* tiếp đất khấu đầu với hắn mới đúng. Nhưng hiện tại, Mộ Dung Sí Diệm lại lấy thân phận khách quý của Dương Châu Hầu xuất hiện ở Tần Hoài Lâu, thậm chí còn trú lại không chịu đi. Cái gọi là ‘khách quý’ của Dương Châu Hầu, rất có khả năng là khách quý đúng với danh thật, cũng có khả năng chỉ là một nam nhân đang được sủng mới tìm từ đâu tới. (*Ngũ thể: hai đầu gối, hai bàn tay, trán, tướng quỳ cung kính nhất)
___ Nên dùng lễ nghĩa thế nào để ứng phó đây?
Hoàng Linh Vũ cứ trừng to hai con mắt nhiễm đầy nghi hoặc nhìn thẳng vào Mộ Dung Sí Diệm. Chỉ là càng nhìn thì lại càng nghĩ không ra. Thật sự quái lạ, bình thường đầu óc luôn nhanh nhẹn, lúc này sao lại đông cứng như thế? Quả nhiên vẫn không thích hợp nhớ lại những tâm sự loạn thất bát tao kia, vừa nhớ tới, đầu óc liền ngu đi.
“Ngươi trú ở lâu nào?” Mộ Dung Sí Diệm hỏi.
Phát ngốc.
“Tại sao lại ngủ ở đây?”
Không trả lời.
“Đối đãi khách nhân như thế là thập phần thất lễ, lẽ nào đây chính là đạo đãi khách của Tần Hoài lâu?”
Quả nhiên thập phần thất lễ, nghĩ như thế, Hoàng Linh Vũ mới trở người ngồi dậy, quy quy củ củ thực hiện ‘đạo đãi khách’.
Nhưng chưa đợi y kịp ngồi dậy, đã bị kiềm chặt vô pháp động đậy. Mộ Dung Sí Diệm cúi người xuống, áp y trở về. Tuy nói là áp, nhưng lực độ lại không quá nặng, thậm chí có thể nói là dịu dàng.
Mái tóc đen dài của Mộ Dung Sí Diệm tản ra trên mặt cỏ và đất bẩn ướt lạnh, gần tới mức Hoàng Linh Vũ hầu như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương. So với thái độ băng lạnh ngạo mạn phất tay áo bỏ đi mấy ngày trước thì vô cùng khác biệt, nhưng chỗ nào không giống, giới hạn lại vô cùng mơ hồ.
Hoàng Linh Vũ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm kỳ lạ, da thịt không tự chủ căng chặt, thậm chí có thể cảm giác được nhịp đâp của trái tim dần tăng nhanh__ quá gần rồi, nếu còn xuống nữa, rất khó bảo đảm sẽ không bị phát hiện thân phận.
Nhưng Mộ Dung Sí Diệm lại nói: “Ngươi muốn nằm ở đây thì cứ nằm đi, không cần quản ta. Ta chỉ là vừa đúng lúc thích ngồi thế này thôi.”
Vào lúc này nếu lại cùng người này cường điệu bản thân theo nguyên tắc không cùng nam nhân, hiển nhiên là không biết tốt xấu, thế nên Hoàng Linh Vũ gật đầu. Chỉ là khi đối phương lại thả y ra, ngồi ôm gối, lại yên yên tĩnh tĩnh cúi nhìn, xuất phát từ cách nghĩ không thể quá mức khác biệt với người bình thường, Hoàng Linh Vũ thu lại tính lười biếng, bày ra biểu tình thuộc về người mới của quan viện ‘Lâm Tục Phong’ không xen thế sự hỏi: “Tại sao cứ mãi nhìn ta?”
“Đang nghiên cứu.”
“A!” Hoàng Linh Vũ kinh thán, một cái mũi một đôi mắt, đều là người thì có gì phải nghiên cứu, không phải chỉ bôi thêm mấy tầng phấn thôi sao.
“Lần đầu gặp mặt đã có thể nắm trúng chỗ đau của ta, vô cùng thẳng thắn, cách nói chuyện rất giống người đó. Ngươi thật không đơn giản.” Quỷ lửa thế nhưng lại đem nợ cũ của mấy ngày trước ra tính.
Hoàng Linh Vũ chỉ muốn ngồi dậy để đối kháng với hắn, để tránh rơi xuống hạ phong, ai biết còn chưa kịp động một ngón tay, đối phương lại cho mình một bạt tai đánh trở về, bất giác nổi lên tức giận__ mấy ngày trước người này đánh Mộ Dung Bạc Nhai hai bạt tai, hôm nay lại đè mình hai lần.
Ai ngờ hắn lại nói: “Nhân sinh luôn chỉ cần hợp ý là tốt nhất, tại sao cứ mãi để ý những quy tắc đó, để ý cách nhìn của nhiều người như thế. Thế tục đạo lý hay là lý luận của người khác, những thứ đó đều là chuyện của họ.”
Hoàng Linh Vũ chưa từng nghĩ vấn đề lập tức lại chuyển tới bên này, trừng mắt nhìn hắn, tiếp theo nỗ lực giãy dụa, nói: “Chính là vì để ý tới cách nhìn của ngươi, cho nên mới dám nói ra lời chân tâm của mình, nam nhân và nam nhân ở bên nhau có cái gì tốt? Ngươi nếu thích, tự mình đi làm là dược rồi, đừng kéo theo người khác xuống nước. Hơn nữa, cho dù là tiểu quan, phục vụ đại gia cũng phải có thù lao, ngươi cứ sờ không ép không như vậy không phải là ta rất chịu thiệt sao?”
Mộ Dung Sí Diệm thấy y hết sức nỗ lực giãy dụa, chung quy vẫn không thoát được, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng rộng, cuối cùng cười ha hả ra tiếng, tự mình lăn sang một bên, nằm trên bãi cỏ không quản y nữa.
Hoàng Linh Vũ ngồi dậy, vội muốn bỏ chạy như đang gặp phải người bị động kinh, sau lưng lại truyền tới tiếng nói của Mộ Dung Sí Diệm: “Chúng ta có từng quen biết không?”
Q.1 - Chương 50: Lấy Oán Báo Ân.
Hoàng Linh Vũ giật thót cả người, dừng chân quay lại đi về, lần này đến phiên y cúi đầu nhìn Mộ Dung Sí Diệm. Hai người nhìn nhau nửa ngày, y đứng trên cao nhún nhún vai, xải tay, thở dài, tựa hồ đối với ánh mắt và trí nhớ của đối phương nảy sinh đồng tình cực lớn.
Mộ Dung Sí Diệm không phải lần đầu tiên thấy có người dám biểu lộ vẻ khinh thường này với mình, trước đây nếu gặp loại người này, có lẽ sẽ bị hắn gọt thành cọc người, có lẽ sẽ bị ném vào chuồng heo cho ăn chung ngủ chung với heo, tùy thuộc vào tâm tình và bệnh điên lúc đó. Nhưng đồng dạng là thần tình khinh thường và khinh bỉ, nhưng Hoàng Linh Vũ lại đến rất tự nhiên, không mang theo chút ác ý nào, giống như sự bất đắc dĩ của một hài tử mới lớn đối diện với một hài đồng láo lếu.
“Có lẽ thật sự là nhớ sai, nhưng càng lúc càng cảm thấy ngươi có chút quen thuộc.”
“Nga? Mặt nào?”
“Khí tức.”
Hoàng Linh Vũ lại giật thót cả người. Phải nói Mộ Dung Sí Diệm thích phát điên, có lúc lại vô cùng khôn khéo. Khi hai người gặp gỡ lần đầu, đối phương đích thật cũng từng nói mấy chuyện như khí tức vị đạo rất quen thuộc.
Chẳng lẽ hắn cầm tinh con chó?__ Hoặc giả, phàm là cao thủ võ lâm, cũng đại biểu khứu giác sẽ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều? Như vậy thật mệt! Nếu để hắn phát hiện mình không phải là Lâm Tục Phong ngưu lang lâm thời này, mà là Hoàng Linh Vũ thái giám lâm thời, chuyện cười này sẽ náo thật lớn.
“Thật hay giả vậy?” Chột dạ thì chột dạ, nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn giả xụ mặt nói: “Ngươi nhắc cũng đúng, sớm đã quên mất mình có bệnh hôi nách, hôm nay nên tắm rửa thôi.” =]]
“Không phải cái này.”
“Không phải hôi nách còn có thể là cái gì khiến ngươi cảm thấy rất quen thuộc? Vị đạo này ta cũng có ngươi cũng có, ngươi đương nhiên cảm thấy quen thuộc.”
“Ta không có…” Mộ Dung Sí Diệm ngồi dậy biện giải.
“Haizz, ta rất lý giải ngươi, đáng tiếc đây là thật, bản thân người có bệnh hôi nách sẽ không tự ngửi ra được.”
“Vậy sao ngươi ngửi được của mình?”
Hoàng Linh Vũ có chút đau dầu, gia hỏa này có lúc điên có lúc cuồng có lúc tàn nhẫn có lúc lại bình thường, nhưng đầu óc thì thật sự thông mình, mới lập tức đã nắm được trọng điểm.
“Đó là do ta đã luyện tập rất nhiều năm, cuối cùng mới chậm rãi chú ý thấy.”
Mộ Dung Sí Diệm cố chấp nói: “Không đúng, nếu ta không ngửi được vị đạo của mình, thì dựa vào cái gì lại cảm thấy vị đạo của ngươi rất quen thuộc?”
Thấy vấn đề thành công cách xa dần khu vực nguy hiểm, đối phương tóm lại đã không còn tiếp tục suy nghĩ vấn đề ‘tại sao lại cảm thấy khí tức của người này rất quen thuộc’, mà chuyên chú giải thích vấn đề ‘mùi hôi nách của bản thân có thể ngửi được hay không’. Hoàng Linh Vũ giải tỏa hết khí nghẹn trong lòng, lười tiếp tục để ý tới hắn, nhún vai bỏ lại một đống vấn đề cho hắn tự giải quyết rồi một mình bỏ đi.
Khi Hoàng Linh Vũ trở về tiểu viện được phân phó cho ‘Bốc sư phụ’, y vẫn còn chìm trong dư âm khi đối mặt với Mộ Dung Sí Diệm vừa rồi. Những tình tự thương xuân bi thu trước đó đã tiêu tan như mây khói, ngược lại vì sự hồ loạn của người đó mà nhẹ nhõm đi không ít. A, lẽ nào bản thân đã ác liệt đến mức độ này, phải dựa vào trêu chọc người khác để giành lấy vui sướng nhất thời sao?
Nhưng mà, người như Mộ Dung Sí Diệm thì làm sao có thể lãnh đạo Bằng Tổ nơi chuyên trách giết người, cho dù hài tử đó võ công có cao, năng lực ứng biến có nhanh, gặp chuyện giải quyết thẳng thì có tác dụng gì? Nếu bị người có tâm muốn đạt được tín nhiệm của hắn, truyền bá những thứ điên đảo thị phi trắng đen, tiếp đó lại thao túng hắn, bảo hắn đi làm xằng làm bậy… có lẽ chính vì trạng thái rối loạn này của hắn, phụ hoàng đó của hắn mới yên tâm sử dụng hắn như thế. Nếu nhìn từ góc độ tương phản, Mộ Dung Sí Diệm sớm đã bị mài mòn thế lực, trong thoáng chốc bị đuổi ra khỏi kinh thành.
Đẩy cửa đi vào phòng của ‘Bốc sư phụ’, chỉ thấy vị ‘sư phụ’ này đang đốt lửa trong bồn. Diện cụ vẫn gắn trên mặt, sợi lông dài trên nốt ruồi dê dưới cằm bị gió ấm do hơi lửa tạo ra thổi bay bay.
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn y ngồi xuống cạnh bồn lửa, nói: “Tần Vãn Phong bị giam lỏng trong phủ đệ của Dương Châu Hầu rồi. Người của ta ở Đông Ngô không nhiều, muốn cứu hắn ra có chút khó khăn.”
Hoàng Linh Vũ vốn đang buồn ngủ, nghe hắn nói thế mới mở mắt ra ngạc nhiên, sau đó lại mệt mỏi nói: “Tại sao nhất định phải tìm hắn mới có thể lấy được những thứ đó?”
Có lẽ Mộ Dung Bạc Nhai quá quan tâm Hoàng Linh Vũ, nên dần phát hiện tựa hồ không có chuyện gì có thể làm khó y, cho nên căn bản không bận tâm nghiềm ngẫm, hắn nói: “Trong tay của Vãn Phong công tử có chìa khóa ở đó, dù sao cũng là cố cư của người đó, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không muốn tùy tiện phá hủy.”
“Cũng có nghĩa là, trước tiên phải thử xem có thể tìm được chìa khóa hay không, nếu thật sự không được thì có thể phá cửa mà vào.” Lúc này trong lòng y có một loại tâm tình, không quá muốn nghiên cứu sâu vào những chuyện khiến người ta mệt mỏi này.
Mộ Dung Bạc Nhai trừng mắt nhìn y vài lần, quan tâm nói: “Hôm nay ngươi làm sao vậy? Sao lại có vẻ không bận tâm mấy?”
“Không có gì. Chỉ là tại sao các ngươi đối với Diêm Phi Hoàng lại tôn kính như thế?”
“Có người sinh ra đã khiến người ta phải tôn kính rồi. Lẽ nào ngươi không cho rằng như vậy sao?”
Hoàng Linh Vũ không trả lời, vì cũng không biết nên trả lời thế nào, chuyện một khi đề cập đến người đó, đối với y mà nói sẽ rất khác. Chuyện người khác nhìn ra được thì y luôn không nhìn ra, chuyện y nhìn ra được thì người khác lại không nhìn ra. Còn tại sao lại nảy sinh khác biệt thế này, hiện tại y cũng lười tìm hiểu.
“Tiêu sư phụ đã quen biết hắn từ nhỏ, huyết thống Tây Thương của hắn khá đậm, mới đầu thì trí năng không lanh lợi bằng những hài tử khác, giống như đối với cái gì cũng đều lười đều không muốn tìm hiểu. Nhưng sau đó tựa như lại thông qua gì đó, tính tình cũng thay đổi, đặc biệt chăm chỉ hiếu học, dần dần ai cũng không đuổi kịp trình độ của hắn, rốt cuộc lại hóa thành thường xuyên chịu ân huệ của hắn…. Đại khái là do chăm sóc người đã thành thói quen, cái chết của hắn cũng là vì nguyên nhân đó. Mười bảy năm trước Bạch Y giáo bị vây sát, hắn bị nội thương mãi không khỏi hẳn. Sau đó hắn vào hoàng cung, dùng thân phận thị vệ che giấu, không ai biết hắn là người Tây Thương.”
Nói đến đây, Mộ Dung Bạc Nhai dừng lại, ngẩng đầu nhìn cột nhà trên đỉnh, rồi nặng nề nói tiếp: “Cứu nữ nhân Mạc Xán đó, có lẽ là bước đi thất bại nhất của hắn…”
Bạch phát ma nữ Mạc Xán vốn là nữ hộ viện của Mạc Phủ ở ngoại thành, lúc đó mái tóc vẫn là màu đen sáng mượt, chưa phải là tóc trắng. Mạc gia vì thu lưu Tây Thương tộc nhân, nên bị thù gia nắm thóp, nhân cơ hội cáo quan dồn vào chỗ chết.
Mạc Xán được Diêm Phi Hoàng cứu đi bị mang tới chỗ của Tuyết Phi, làm thị nữ của tiểu hoàng tử Mộ Dung Sí Diệm. Mạc Xán cảm ân của Diêm Phi Hoàng, nguyện lấy thân báo đáp, sâu trong nội tâm thì vốn đã khuynh tâm cho hắn từ lâu. Nhưng Diêm Phi Hoàng dường như sớm đã có người trong lòng, Mạc Xán càng quấn lấy, hắn càng lạnh nhạt đối đãi.
Tình cảnh truy và cản diễn ra vô số lần, trong lúc đó, võ nghệ của Mạc Xán càng lúc càng tinh tiến, thề phải đuổi kịp Diêm Phi Hoàng, khiến người trong lòng phải nhìn thẳng vào nàng. Mà Diêm Phi Hoàng lại tiếp tục lặng lẽ bôn ba vì sự sinh tồn của người Tây Thương, cho đến cung biến vào tám năm trước.
Lúc đó, Tuyết Phi vốn nương tựa vào Nhan Phi hiện tại đã mọc đủ lông cánh, chớp mắt từ hảo tỷ muội biến thành người tranh sủng lang độc, câu kết Tinh Tượng quan tố cáo Nhan Phi là con cờ mà người Tây Thương giấu trong hoàng cung ý đồ muốn đánh bại thiên hạ của Mộ Dung gia.
Nhan Phi bị ban chết, tam hoàng tử Mộ Dung Bạc Nhai lúc đó bị giam vào thiên lao, những thân thích Nhan Phi lưu lại trong nội cung cũng bị vây bắt.
Trong lúc chạy khỏi lần cung biến đó, Diêm Phi Hoàng mặc hắc y che mặt cầm kiếm, kiếm quang sắc bén cản lại kiếm tiễn của truy binh. Tộc nhân đã chạy xa, nhưng hắn lại rơi vào trùng vây.
Người thống lĩnh truy binh chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, trên dưới đường phố đều là hàng nỏ binh lãnh tiễn nhắm thẳng, giữa đường không ngừng trào lên nhân thủ tương trợ. Cho dù muốn dựa vào khinh công xông phá vòng vây nỏ tiễn, cũng sẽ lập tức bị bộ binh kỵ binh vây chặt. Nếu đột phá trùng vây bộ binh, thì lại phải đối mặt với lãnh tiễn bên cạnh ập tới. Muốn bắt tặc phải bắt tặc vương, nhưng kẻ lãnh đạo đó lại không biết trốn ở chỗ nào phát hiệu lệnh.
Nếu là mười sáu năm trước khi Diêm Phi Hoàng chưa bị nội thương, có lẽ còn có thể nghĩ biện pháp. Nhưng mà cái lần tám năm trước đó, hắn chỉ có thể lùi dần lùi dần, cuối cùng bị bức vào một nhà dân.
Người thống lĩnh binh không muốn tiếp tục tổn hao nhiều binh lực, lập tức hạ lệnh loạn tiễn bắn vào, hỏa thiêu nhà rơm. Trước mắt mọi người, gian nhà đó hóa thành tro bụi, cuối cùng chỉ còn lại mấy cỗ thi thể bị thiêu đen thậm chí đã hóa tro, thân tiễn trên thi thể cũng bị thiêu thành tro, chỉ còn lại đầu tiễn vùi vào trong thi thể đã rã đó.
Ngày đó người dẫn truy binh tới chính là tâm phúc của Tuyết Phi Mạc Xán. Khi nàng kiểm tra thi thể, phát hiện trường kiếm chuyên dùng của người chét, nhận ra hoa văn được tỉ mỉ khắc lên trên cán kiếm, mới biết người bị bao vây cả đêm cuối cùng bị thiêu chết trong nhà rơm, không ngờ lại chính là Diêm Phi Hoàng mà nàng đã nhất kiến khuynh tâm hai mươi năm không hề thay đổi.
Q.1 - Chương 51: Chân Tướng Huyết Thống.
Mộ Dung Bạc Nhai kể lại chuyện quá khứ, chuyện của Diêm Phi Hoàng, chuyện của Tây Thương tộc, chuyện dĩ vãng của thế giới này. Thanh âm của hắn rất dịu hòa, cũng hòa trong tiếng lửa nổ lách tách, tựa như tiếng băng ghi hình đang bị tua lại, để phát lại từ đầu.
Hoàng Linh Vũ chỉ trừng mắt nhìn bồn lửa, dùng cời lửa xới xới đám tro, rất lâu sau bỏ cời lửa vào trong thùng nước, y đứng lên khi âm thanh xì xì phát ra.
“Ta hơi mệt, ta về ngủ trước.”
Mộ Dung Bạc Nhai ngồi nhìn y lên giường, chỉ nhìn như vậy, liền cảm thấy kinh dị, vội vươn tay kéo y lại.
“Sao vậy?” Hoàng Linh Vũ không hiểu hỏi.
“Sao vậy? Ta còn phải hỏi ngươi làm sao đó.” Mộ Dung Bạc Nhai thần sắc bất thiện, đứng lên đè y ngồi xuống ghế dài, rồi tự đi tìm y phục trong tủ áo, “Thời tiết lạnh thế này, chạy đi đâu mang một thân bùn ẩm trở về thế hả.”
Hoàng Linh Vũ ngưng thần suy nghĩ xem hắn có ý gì, lúc này mới cảm thấy sau lưng băng lạnh khó chịu, y phục thấm ướt dán vào sau lưng. Mộ Dung Bạc Nhai tìm tới tìm lui, kỳ thật dù nơi này đã là chỗ ở được phân cho Bốc sư phụ, nhưng y phục vải thô trong tủ áo đã bị hắn mặc trên người, bộ khác thì đã đem giặt, còn lại đều là y phục dành cho các tiểu quan đã bị lạnh nhạt thay đổi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian